Sự chiếm đóng Chiến_dịch_Na_Uy

Xe tăng Neubaufahrzeug của Đức tại Oslo.

Với việc quân đội Na Uy đầu hàng thì sự chiếm đóng của Đức đã bắt đầu.[53] Dù vậy vẫn còn tồn tại phong trào kháng chiến đáng chú ý, với hoạt động của Đội tàu buôn Na Uy, thường dân chống đối và quân tình nguyện Na Uy trong Hải quân Hoàng gia và lực lượng đặc công Anh. Vua và nội các Na Uy đã tự thành lập nên chính phủ lâm thời ở London và chỉ đạo cuộc kháng chiến ngày càng cho thấy có hiệu quả trong những năm chiếm đóng tiếp sau đó tại Na Uy.

Chính quyền chiếm đóng dân sự của Đức tại Na Uy đã được tổ chức thông qua việc thành lập Ủy ban Đế chế Na Uy do Josef Terboven lãnh đạo, bắt đầu từ ngày 24 tháng 4 năm 1940.[19] Người Đức đã cố gắng vô hiệu hóa ảnh hưởng của chính phủ lưu vong Na Uy, nhất là với Quốc vương. Nhiều tuần lễ sau khi chiến dịch Na Uy kết thúc, Đức đã gây áp lực buộc chủ tịch quốc hội Na Uy đưa ra yêu cầu Haakon VII thoái vị. Ngày 3 tháng 7, Haakon VII bác bỏ yêu cầu trên, và đến 8 tháng 7 đã phát biểu trên đài BBC công bố câu trả lời của mình. "Câu trả lời không của Quốc vương" trở nên nổi tiếng và đã cổ vũ cuộc kháng chiến chống lại ách chiếm đóng của Đức cũng như những cộng tác viên Na Uy của Đức.[19][63]

Hải quân Hoàng giaKhông lực Hoàng gia Na Uy đã được tái thiết lập tại Anh từ tàn quân trốn thoát trong chiến dịch Na Uy[64] và sớm tham chiến trong các trận đánh tại Bắc Đại Tây Dương cũng như cuộc không chiến ở châu Âu. Lực lượng của họ ngày càng tăng lên nhờ vào dòng người tị nạn không ngừng tìm đường rời khỏi nước Na Uy bị chiếm đóng, còn trang thiết bị thì được cung cấp đủ tiêu chuẩn bằng máy bay và tàu chiến của Anh và Mỹ. Đến cuối chiến tranh thế giới thứ hai ở châu Âu, Hải quân Hoàng gia Na Uy gồm có 58 tàu chiến, với khoảng 7.000 thành viên thủy thủ đoàn. Tổng cộng có 118 tàu chiến thuộc quyền bộ tư lệnh Na Uy trong các giai đoạn khác nhau của chiến tranh.[64] Những phi đội của Na Uy bay cùng với Bộ Tư lệnh Tiêm kích và Bộ Tư lệnh Duyên hải RAF. Các phi đội người Na Uy số 331 và 332 của RAF sử dụng máy bay tiêm kích Hawker HurricaneSupermarine Spitfire. Các phi đội số 330 và 333 của Không quân Hoàng gia Na Uy bay với những chiếc máy bay ném bom tuần tra Northrop N-3PB, tàu bay Consolidated PBY CatalinaShort Sunderland cùng với máy bay ném bom chiến đấu de Havilland Mosquito. Ngoài ra còn có những cá nhân Na Uy riêng lẻ bay với các đơn vị không quân Anh.[65]

Quân đội Na Uy cũng được tái lập tại Scotland. Tuy nhiên, do thiếu đi một số lực lượng đặc biệt, đội quân này hoạt động không nhiều trong suốt chiến tranh. Các bộ phận của quân đội Na Uy đóng tại Scotland đã tham gia vào việc giải phóng Finnmark (tỉnh cực bắc của Na Uy) trong mùa đông 1944–1945 sau khi quân Đức tháo chạy khỏi đây trước cuộc tấn công được dự đoán của Hồng quân. Trong giai đoạn này, đã có một số cuộc chạm súng nhỏ với lực lượng tuần tra và bảo vệ hậu quân của Đức.

Tại nước Thụy Điển trung lập cũng có một lực lượng quân Na Uy được tạo dựng trong 2 năm cuối của cuộc chiến thông qua cái gọi là "đội quân cảnh sát" với sự trợ giúp của chính quyền Thụy Điển. Thuật ngữ "cảnh sát" được sử dụng nhằm che đậy cho công tác huấn luyện quân sự hoàn chỉnh của một lực lượng được đào tạo và trang bị đầy đủ và ước tính tập hợp được khoảng 10.000 người tính đến ngày chiến thắng. Năm 1945, có khoảng 1.300 "quân cảnh sát" đã tham gia giải phóng hạt Finnmark.[66]

Tài liệu tham khảo

WikiPedia: Chiến_dịch_Na_Uy http://www.achtungpanzer.com/articles/norway.htm http://www.blackvault.com/documents/ADA394016.pdf http://www.feldgrau.com/norwegian.html http://hem.fyristorg.com/robertm/norge/index.html http://www.magweb.com/sample/sconflic/co03wese.htm http://www.magweb.com/sample/sconflic/co03wesm.htm http://stonebooks.com/archives/090607.shtml http://digital.library.wisc.edu/1711.dl/FRUS.FRUS1... http://www.history.army.mil/books/70-7_0.htm http://www.history.army.mil/books/70-7_02.htm